Trước đây tôi từng được nghe một câu chuyện qua lời kể của một người bạn, rằng có ba con vật nhìn sang nhau mà nói về hoàn cảnh bản thân mình. Câu chuyện khiến tôi nhớ mãi, chuyện kể rằng:
“Một hôm, trâu đi làm về mệt quá, thở phì phò mãi không thôi. Chó thấy vậy bèn phe phẩy cái đuôi, đến gần hỏi thăm. Trâu đang mệt, chẳng buồn ngẩng lên, liền nói mát: “Không có ai sung sướng bằng anh, chỉ ăn rồi nằm.”
Chó nghe trâu nói vậy có chút không vui: “Anh tuy phải làm lụng vất vả nhưng chỉ làm vài tiếng trong một ngày. Sáng đi, trưa về, chiều đi, tối về, lúc về là được được nghỉ ngơi, tắm mát, rồi ngủ say giấc. Tôi tuy có vẻ nhàn hạ nhưng cả ngày chẳng có phút nào yên. Nằm lim dim đấy nhưng tai phải luôn nghếch lên nghe ngóng canh chừng, bởi công việc của tôi là thế, 24/24 giờ. Nếu chẳng may để xảy ra mất trộm thì tôi khó mà sống được. Anh thấy tôi và anh, ai sung sướng hơn ai?”
Trâu nghe vậy gật gù hiểu tình cảnh của chó, ngẫm nghĩ mới thấy thương chó nên an ủi: “Đúng là anh cũng không sung sướng gì thật. Giờ tôi đã hiểu cả hai chúng ta đều khổ. Chắc chỉ có lũ chim trời kia là sướng nhất, tự do bay lượn, thích đi đâu thì đi, thích kiếm mồi thì đi kiếm mồi, không thích thì đi chơi, chẳng phải nghe theo lệnh của ai cả.”
Có chú chim sâu đang nhảy nhót trên cành cây, nghe vậy liền lên tiếng phân trần:
“Anh trâu, anh chó ơi, các anh không biết đấy, chúng tôi cũng có nỗi khổ riêng của mình. Tuy chúng tôi được tự do nhưng ngày nào cũng phải tất bật đi kiếm mồi thì mới có cái ăn, mà luôn bị nguy hiểm rình rập, có thể bị trẻ con bắt chơi hoặc người lớn bắn hạ, mất mạng bất cứ lúc nào. Các anh tuy bị tù túng nơi góc nhà hay mảnh ruộng, nhưng không phải chịu mưa gió, bão táp, không phải lo cái ăn, cái mặc. Các anh mới thật là sung sướng”.
Trâu và chó nghe xong cùng thở dài: “Đúng là ai cũng có nỗi khổ của mình. Chẳng ai sướng hơn ai.”
Trầm ngâm mà nghĩ:
Con người ta hay có thói quen nhìn sang hạnh phúc của người khác, rồi lại than thân trách phận. Thực ra trong cuộc đời này, muốn tạo cho mình một cuộc sống vui vẻ, thật ra không khó, đó là bạn hãy đừng nhìn sang nhà ai đó, hãy sống cuộc sống đơn giản, cho riêng mình, là một người chân thành, bằng lòng với những gì bạn đang có.
Chỉ cần ít ham muốn thì chúng ta sẽ cảm thấy đủ. Giống như bài thơ “Thế nào là được”:
“Sống một kiếp người, bình an là được
Hai bánh hay bốn bánh, đi được là được
Tiền ít tiền nhiều, đủ ăn là được.
Người xấu người đẹp, dễ coi là được.
Người già người trẻ, miễn khỏe là được
Nhà giàu nhà nghèo, hòa thuận là được.
Ông xã về trễ, miễn về là được.
Bà xã càu nhàu, thương mình là được.
Con ngoan con quấy, biết nghe là được.
An lành bệnh tật, miễn lớn là được.
Tiến sỹ cũng được, bán rau cũng được.
Sau khi trưởng thành, sống được là được.
Nhà to nhà bé, ở được là được
Hàng hiệu hay không, mặc được là được.
Tất cả phiền não, biết xả là được
Bảo thủ cố chấp, biết quên là được.
Không phải có tiền muốn gì cũng được
Tâm tốt, việc tốt, số mệnh đổi được
Ai đúng ai sai, trời biết là được
Tích đức tu thân, kiếp sau cũng được.
Thiên địa vạn vật, tùy duyên là được
Có rất nhiều việc, nhìn xa sẽ được
Nói nhiều như vậy, hiểu được là được
Vẫn còn chưa hiểu, xem lại là được.”