Chó cưng lướt ván trông rất ngầu khiến người xem cũng phải trầm trồ thán phục tài nghệ của chú cún.
- Video: Sóc mẹ báo hiệu kịp thời giúp đàn con nhỏ thoát vuốt đại bàng trong gang tấc
- Video: Khi ‘cao thủ’ múa gậy gặp sự cố
Nội dung chính
Góc bình luận thú vị của người xem về chú chó cưng lướt ván điêu luyện
Dù đang lướt ván trên phần đường dành cho người đi bộ, lòng đường hẹp nhưng chú chó vẫn không bị văng ra ngoài bãi cỏ. Đặc biệt nhất, chú cún còn có thể điều khiển ván trượt để tránh chướng ngại vật và rẽ sang đường khác. Pug lướt ván trông rất ngầu.
Bình luận thể hiện sự thích thú của người xem video:
– Ái chà. Nó đánh lái, bẻ cua ngọt quá.
– Ay, chó nhà người ta…
– Tưởng tông vào chiếc xe mà biết lái luôn mới ghê.
– Quá siêu cún con.
– Đường dài đi bộ mỏi chân, lướt chơi cho thoả phong trần ai ơi!
– Pha bẻ lái tránh xe máy quá đỉnh.
– Con siêu dễ thương và thật ngưỡng mộ quá đi.
– Hic, mình còn chưa dám thử mà em nó tung tăng thế này.
– Giống Tôn Ngộ Không lướt cân đẩu vân nhỉ.
Video ghi lại cảnh chó cưng lướt ván điêu luyện
Nguồn video: VnExpress.
Truyện cổ Phật gia: Câu chuyện vị Quốc Vương và con chó đói
Khi Đức Phật Thích Ca còn tại thế, có một vị vua rất độc ác, khi nghe Đức Phật đến thuyết pháp ở nước mình, liền đến chỗ Đức Phật và xin Ngài kể một câu chuyện vui và bổ ích.
Đức Phật liền kể câu chuyện về con chó đói như sau:
“Ngày xửa ngày xưa, có một vị vua rất độc đoán, hà khắc với dân lành, dân chúng đều ca thán. Ông Đế Thích thấy vậy liền xuống trần gian với một con quỷ rất độc ác. Ông Đế Thích hóa thân thành thợ săn, con quỷ hóa thân thành con chó cao lớn. Người thợ săn dẫn con chó vào cung vua để yết kiến. Đột nhiên con chó tru lên dữ dội làm cho lâu đài và cung điện rung lắc… Nhà vua vô cùng sửng sốt, liền sai người dẫn người thợ săn đến trước ngai vàng và hỏi:
– Nhà ngươi hãy cho ta biết, vì cớ gì mà con chó tru lên dữ dội như vậy?
Người thợ săn thưa:
– Tâu Quốc Vương, vì đói nên nó tru.
Quốc Vương liền sai người chó ăn. Nhưng có một điều không ngờ là mang đến bao nhiêu thì con chó ấy ăn hết bấy nhiêu, hết thức ăn trong kho mà ăn vẫn chưa no nên nó càng tru lên dữ dội hơn; và tệ hơn là, mỗi lần chó tru thì trong cung lại rung chuyển như thể chúng sắp sụp đổ…
Khi dân hết đói thì chó hết tru…
Vị quốc vương không biết tính thế nào, mới hỏi người thợ săn rằng:
– Lấy cái gì cho nó ăn để nó hết tru?
Người thợ săn liền đáp:
– Tâu Bệ hạ, lấy thịt của người nó ghét cho nó ăn thì nó mới hết tru.
Quốc Vương lại hỏi:
– Vạy nó ghét kẻ nào?
Người thợ săn liền tâu rằng:
– Nó ghét nhất những kẻ bất công cậy quyền hãm hại dân nghèo. Ngày nào không có người dân đói khổ nữa, ngày đó nó mới hết tru…
Vị Quốc Vương liền nhớ tới những việc ác mà mình đã làm thì liền biến sắc và hết sức hối hận; từ đó mới ăn năn hối cải, chịu nghe những lời công bình chính trực của quan quân.
Ðức Phật từ bi nói với nhà vua rằng: “Ngày nào Bệ hạ nghe tiếng chó tru thì Bệ hạ hãy nhớ đến câu chuyện mà ta vừa kể. Lúc đó Bệ hạ mới có thể làm cho con chó hết tru được.”