Không cần bảng tên di tích hay dòng chữ công nhận lịch sử, một cây vải 150 tuổi ở xã Hòa Nhơn (Đà Nẵng) vẫn trầm lặng đứng đó suốt thế kỷ rưỡi qua, tỏa bóng mát và kết quả ngọt, gìn giữ những ký ức quý giá của 5 thế hệ trong một gia đình.

Sống qua năm tháng, kết nối 5 thế hệ

Giữa khoảng sân nhỏ nơi xã Hòa Nhơn, huyện Hòa Vang (TP Đà Nẵng); cây vải cổ thụ 150 tuổi vẫn sừng sững như một người già đáng kính, âm thầm chứng kiến bao đổi thay. Nó được ông cố nội của anh Nguyễn Phan Tú Dung – người sinh năm 1855 – trồng từ thời thanh niên, đến nay đã kết nối suốt 5 đời con cháu trong gia đình.

“Dù già cỗi, cây vải vẫn dốc hết mình để gửi tặng con cháu một mùa quả ngọt trĩu cành; như một lời nhắc chan chứa yêu thương về cội nguồn,” anh Dung chia sẻ.

Chứng nhân của tuổi thơ, điểm hẹn đoàn viên

Ngôi nhà nhỏ của bố mẹ anh Dung đã trải qua nhiều lần sửa chữa; nhưng riêng gốc vải thì tuyệt đối không ai động đến. Nó không chỉ là một phần sân vườn; mà là nơi lưu giữ tuổi thơ: những chiều trèo cây bắt ve; những mâm cơm trưa râm mát, những ngày cả nhà rộn ràng hái vải.

“Tuổi thơ tôi lớn lên dưới tán cây này. Đến đời con tôi, các cháu cũng yêu mến gốc vải như một phần của ký ức gia đình,” anh Dung bồi hồi nói.

Gia đình có tám anh chị em, phần lớn sống xa quê. Nhưng mỗi dịp đặc biệt, cây vải lại trở thành tâm điểm – nơi cả nhà quây quần, chia sẻ kỷ niệm, hít hà hương vải chín như hít thở chính hồn quê.

Mùa vải là mùa nhớ – lời thì thầm của đất mẹ

Cây vải 150 tuổi
Bố mẹ anh Dung cùng các con chụp ảnh kỷ niệm bên cây vải (Ảnh Báo vietNamNet)

Có những năm cây vải trĩu cành lạ thường, đỏ rực một góc sân như dang rộng vòng tay chờ đón con cháu trở về. Những năm gần đây; cây vải lại ra quả đều đặn; như lời hẹn thầm lặng từ đất mẹ: “Hè này, đừng quên ghé về nhà.”

Anh Dung thường cùng bố mẹ hái vải rồi tự tay mang từng túi vào TP.HCM biếu người thân, bạn bè. Anh nhớ mãi một lần, người bạn xa quê khi nhận túi vải đã đặt lên bàn thờ, thắp hương tổ tiên rồi bật khóc – chỉ vì trái vải ấy mang mùi vị của quê hương, của cha mẹ, của những mùa hè xa xưa không thể nào quên.

Gìn giữ ký ức, trao truyền yêu thương

Cây vải 150 tuổi không được ghi tên trong sách sử; nhưng trong tim những người con họ Nguyễn Phan, nó là biểu tượng trường tồn của tình thân và cội nguồn. Nó không chỉ kết quả – mà còn kết nối. Không chỉ tỏa bóng – mà còn tỏa ký ức.

“Mỗi mùa vải chín, quả đỏ trĩu cành như cánh tay mẹ dang rộng chờ con về. Thời gian có thể thay đổi nhiều điều, nhưng cây vải vẫn ở đó; như chứng nhân lặng lẽ gìn giữ hồn quê,” anh Dung viết.

Trong sự yên tĩnh của mảnh sân quê, cây vải vẫn tiếp tục sống, tiếp tục kết trái – như một lời nhắn gửi dịu dàng của quá khứ dành cho hiện tại, của quê hương dành cho những đứa con đi xa.

Theo Báo VietNamNet